Phần 2 : Hành Trình Côn Đảo Lời Hứa Bên Nhau.
Khi bàn tay chị đang cố ngăn bàn tay tội lỗi của tôi dừng lại. Thì tay tôi càng không thể dừng lại bởi vì khi hai con người đã cùng nhau đi đến giai đoạn này rồi thì chuyện dừng lại nó được coi như là một sự ngu ngốc. Không ! Tôi không dừng lại trong lòng tôi đã có quyết định đêm nay chị phải là của tôi. Đôi môi tôi buông đôi bờ môi mềm đỏ mọng ấy của chị. Tôi đưa nó khám phá những nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể chị. Nhưng chị vẫn cố chống cự nghiêng đầu quay mặt đi. Trong hơi thở gấp gáp chị nói với tôi rằng ! Em càng làm như vậy chị càng thấy bản thân mình đang có lỗi với bản thân! Nói thật với anh em lúc ấy tôi nghe mà chẳng thể hiểu được chị đang nói gì. Miệng lưỡi tôi khi ấy đang đi dạo lòng vòng trên vành tai, trên cổ, trên ngực chị, còn bàn tay thì đang cố mân mê vọc hột le chị tôi muốn làm chị phải như một con thú rên la quằn quại trong sự sung sướng. Nghĩ là làm tôi đút ngón tay giữa vào trong chim chị tôi đưa vào trong để đầu ngón tay tôi cọ xát với điểm G trong âm hộ của chị .có đôi lúc tôi dũi thẳng ngón tay ra thọc sâu vào trong rồi thụt ra thụt vô một cách nhẹ nhàng đều đặn. Chị vẫn cố cắn răng chịu đựng chị ko dám kêu la bởi vì khi chị kêu la chính là chị đã chấp nhận. Nhưng ... phần con nó đã chiến thắng phần tâm trí của chị, nước lồn của chị đã chảy ra ước cả bàn tay tôi. Lúc này tôi vẫn đều đặn vừa xoa vừa móc vừa thọc vào bên trong âm hộ chị bỗng dưng ngón tay tôi cảm giác lồn chị đang co thắt lại tôi biết chị đang gần đến đỉnh điểm nên tôi mạnh dạn cho thêm một ngón vào và sau đó vọc thật mạnh, thật nhanh sâu bên trong lồn chị. Lúc ấy tai tôi nghe những tiếng rên ư ử bên trong miệng chị hơi thở chị dần gấp gáp hơn và tôi biết thời cơ đưa chị lên đỉnh điểm đã đến tôi móc thật nhanh và thật mạnh hơn nữa và quả nhiên đúng như những gì tôi nghĩ chị đã bắn nước ra bên ngoài.
Lúc này đây cả căn phòng như im lặng chỉ còn tiếng thở hổn hển của chị và tôi. Tôi định vòng tay ra ôm chị vào lòng nhưng không ngờ chị xô tôi ra và nằm quấn chặt mền lại rồi khóc thút thích như một đứa trẻ. Tôi nghe tiếng khóc ấy mà lòng như cảm thấy mình vừa gây ra một điều gì đó thật là tội lỗi. Tôi khẽ nhẹ nhàng nói chị cho em xin lỗi chị nhe ! Chị quay sang và chửi tôi rằng " Em thật khốn nạn ".
Khi nghe câu ấy xong tôi thấy cõi lòng mình như có một ai đó đang xé tan ra. Hoá ra những ham muốn nhục dục thể xác ấy là nó xuất phát từ những tình cảm tôi dành cho chị. Tôi thấy tim mình như đau nhói, và miệng tôi như cứng lại chẳng thể nói thật lời nào. Ừ tôi khốn nạn thật, khốn nạn bỉ ổi có lẽ đó là những gì chị đang nghĩ về tôi lúc này. Nhưng suy cho cùng con người ta ham muốn chuyện tình dục có hai loại. Một loại là chiếm lấy để thoả mãn cái nhu cầu của bản thân. Còn một loại là muốn chiếm lấy cả thể xác, lẫn tâm hồn của đối phương. Như cái kiểu họ muốn tất cả đều dựa trên sự tự nguyện và dâng hiến.
Sau đêm mưa móc đầy tội lỗi nơi căn phòng ấy. Sáng ngày hôm sao chúng tôi vẫn dậy sớm cùng nhau đi ăn sáng uống cà phê và vẫn nói chuyện với nhau như bình thường. Cuộc trò chuyện của chúng tôi vẫn diễn ra vui vẻ cười cười nói nói và đêm qua như thể là chuyện gì đó lạ lẫm lắm chưa hề xảy ra.
Và thời gian chúng tôi kết thúc cuộc hành trình tại Côn Đảo cũng đã đến. Tôi và chị lại trở về với cuộc sống thường nhật của bản thân. Nhưng sau cuộc hành trình ấy những buổi hẹn hò của tôi và chị cũng dần ít hơn.
Chị bận việc cơ quan vì đang vào tháng cao điểm truy quét tội phạm. Còn tôi thì bận bịu với những chuyến tuor đường dài. Có những ngày chúng tôi chỉ có thể nhắn với nhau vài câu hỏi han tình hình công việc sức khoẻ. Có lẽ câu chuyện sẽ chẳng có gì cho đến khi tôi phát hiện bản thân mình bị triệu chứng mất ngủ, rối loạn lo âu, và trầm cảm. Những đêm dài thức trắng chẳng hề nhắm mắt lại ngủ được. Những suy nghĩ tiêu cực dần len lỏi vào tâm trí tôi. Và đôi khi là những ý nghĩ hờn ghen với chị và tệ nhất là thời điểm ấy tôi có một ý nghĩ tệ hơn đó nữa là Tự Tử. Tôi như một người khác đi tôi đánh mất lý trí và đánh mất đi chính mình.
Ngày tôi cho chị hay tin mình bị bệnh, chị vội vàng thu xếp công việc rồi hẹn gặp tôi. Buổi trò chuyện hôm ấy tôi khẽ nhìn chị thấy ánh mắt chị đầy lo lắng và kèm theo đó như là những lời trách móc với tôi. Tôi im lặng chẳng biết nói gì hơn. Và sau buổi hẹn ngày hôm ấy tôi không còn được cái suy nghĩ tinh tường như trước nữa. Khi về tôi quyết định nhắn tin từ giã chị. Tôi bắt đầu có cái ý nghĩ tự ti và sống thu mình lại. Và sau đó là những ngày dài đau khổ với tôi. Chúng tôi không gặp gỡ và nói chuyện với nhau gần 2 tháng. Bỗng một ngày chị nhắn với tôi những dòng tin nhắn thật dài. Nguyên văn chị nhắn với tôi như sau tôi chỉ coppy và dán lên đây để anh em đọc và cảm nhận.
Chị vừa đi viếng đám tang anh bạn về. Mới tuần trước hai anh em còn ngồi uống cafe vui vẻ mà tối qua anh lại ra đi đột ngột. Nguyên nhân do rối loạn trầm cảm dẫn đến tự vẫn bằng thuốc ngủ. Chị chợt rùng mình nhớ lại câu chuyện của bạn em và căn bệnh em đang mang. Định nghỉ trưa một chút mà trong bụng cứ bồn chồn không yên. Hôm bữa đang nhắn tin nói chuyện với em bình thường thì đột nhiên em nói "mai mốt chắc e cũng ko nhắn tin hay gặp gỡ chị nhiều", lúc ấy chị không suy nghĩ nhiều cứ cho rằng em có lý do riêng nên chị tôn trọng lý do ấy. Nhưng hôm nay chị lại cảm thấy trong lòng bất an, không biết là mình có lo lắng thái quá không và cũng mong rằng như vậy.Chị hỏi em và em phải trả lời thật lòng với chị nhé. Em muốn hạn chế gặp và nhắn tin với chị là do em nhận ra rằng thời gian qua mình đã suy nghĩ sai về cảm xúc của mình hoặc là thời gian qua chị đã làm ảnh hưởng đến tâm lý và bệnh tình của em? Nếu như vậy chị tôn trọng quyết định của em và rất vui khi em đã chọn hướng đi đúng cho mình. Còn nếu vì muốn trốn tránh bệnh tình của mình mà em làm như vậy thì chị cảm thấy rất buồn và thất vọng. Vì thứ nhất em chưa đủ niềm tin với chị để chia sẽ với em, thứ hai em chưa thật sự hiểu chị. Chị muốn biết là em làm như vậy mấy hôm nay thấy tâm trạng mình đỡ hơn không, nếu đỡ hơn thì tốt còn nếu tâm trạng mình vẫn không khá hơn thì em sẽ vô tình để cho bệnh mình nặng thêm. Thuốc chỉ là giải pháp tạm thời, giải quyết được căn nguyên mới là mới là biện pháp hiệu quả nhất. Với bệnh tình của em lúc này chị cũng không làm được gì ngoài động viên, chia sẽ những áp lực với em thôi. Chị muốn biết lý do để trong lòng không phải áy náy gì cả. Giờ chị cũng không biết nói gì và làm gì, chỉ mong rằng em phải mạnh mẽ đối diện với bệnh của mình chị rất vui khi là bạn đồng hành trên con đường tìm lại chính mình của em. Suy nghĩ là của em, quyết định là do em.
Các bạn biết không khi đọc xong những dòng tin nhắn ấy tim tôi như thắt lại. Thật sự là tôi vẫn chưa hiểu chị, trong khi chị lại quan tâm tôi một cách rất sâu sắc. Cho đến tận bây giờ khi đọc những dòng tin nhắn này tôi vẫn nguyên vẹn cảm xúc ấy.
Và rồi sau những lần hiểu lầm và xa cách nhau ấy chúng tôi cùng nhau nối lại mảnh ân tình. Chúng tôi hiểu nhau nhiều hơn tâm sự nhau nhiều hơn. Và những tháng ngày áp lực vì công việc và cuộc sống của chúng tôi không còn như trước nữa. Vì chúng tôi đã quyết định đến với nhau. Và gọi nhau bằng hai tiếng " Người Thương " Bởi vì tôi và chị không còn trẻ để nói lời yêu với nhau mà chúng tôi chỉ thương nhau. Bởi vì yêu và thương khác xa nhau lắm
Yêu Chỉ Là Một Cảm Xúc Nhất Thời Của Tuổi Trẻ, Còn Thương Là Sự Kiên Trì Bền Bỉ Của Thời Gian. Chữ Thương Nặng Lắm, Hy Sinh, Cố Chấp, Mù Quáng, Quay Đi Quay Lại Cũng Chỉ Vì Một Chữ Thương.
Và để hiểu nhau hơn và bù đắp cho nhau sau những tháng ngày dài xa cách ấy chúng tôi lại quyết định cùng nhau đi du lịch một chuyến để giải khuây. Và tôi cùng chị cùng nhau đi đến Quần Đảo Bà Lụa ở Kiêng Giang để tham quan và nghĩ dưỡng.
Còn phần 3 nữa cho anh em nào thấy hay nhé