Có hẹn với Tây Đô lúc 21h30, mình hí hửng chờ một trải nghiệm đáng nhớ. Nhưng rồi bước vào phòng 203, hứng khởi rơi rụng dần: phòng xông hơi im lìm, nước nóng chẳng có. Tưởng chỉ vậy thôi, ai ngờ phần KTV còn… khó nuốt hơn.
Em 42 mới vào nghề, khuôn mặt không quá nổi bật nhưng dáng người cũng đủ để anh em tò mò. Shot 1, em dùng miệng chút ít rồi nhanh chóng chuyển sang tay, không giữ nhịp, không tạo cảm giác, làm vội cho xong. Ra thì ra, nhưng cảm giác như bị hụt hẫng, không “đã” chút nào.
Qua phần massage khỏe, mình càng thất vọng hơn. Một tay em bóp chân, tay kia bấm điện thoại, thỉnh thoảng than buồn ngủ rồi đặt báo thức chờ đến shot 2. Nói thẳng, đây là lần đầu mình thấy KTV… ôm khách ngủ giữa ca. Cũng chẳng trách, nhìn em thiếu sức sống thì ép thêm cũng kỳ, nhưng rõ ràng cơ sở cần đào tạo kỹ hơn. Shot 2 cũng chẳng khá khẩm: lại miệng vài đường rồi tay kết thúc, hoàn toàn không có cao trào.
Khi xuống sảnh mới cay đắng nhận ra nhiều bé xinh vẫn còn, chỉ tại mình chậm chân tối thứ 7 nên đành ngậm ngùi với lựa chọn này. “Trâu chậm uống nước đục” quả chẳng sai.
Điểm sáng duy nhất: lễ tân và nhân viên phục vụ vẫn chu đáo, chẳng có gì để phàn nàn. Nhưng nếu Tây Đô không sớm cải thiện, có lẽ nhiều anh em sẽ chọn nơi khác để gửi gắm kỳ vọng.
Một trải nghiệm để lại nhiều suy ngẫm: đi muộn, chọn sai, và cái giá là cả đêm hụt hẫng.
Em 42 mới vào nghề, khuôn mặt không quá nổi bật nhưng dáng người cũng đủ để anh em tò mò. Shot 1, em dùng miệng chút ít rồi nhanh chóng chuyển sang tay, không giữ nhịp, không tạo cảm giác, làm vội cho xong. Ra thì ra, nhưng cảm giác như bị hụt hẫng, không “đã” chút nào.
Qua phần massage khỏe, mình càng thất vọng hơn. Một tay em bóp chân, tay kia bấm điện thoại, thỉnh thoảng than buồn ngủ rồi đặt báo thức chờ đến shot 2. Nói thẳng, đây là lần đầu mình thấy KTV… ôm khách ngủ giữa ca. Cũng chẳng trách, nhìn em thiếu sức sống thì ép thêm cũng kỳ, nhưng rõ ràng cơ sở cần đào tạo kỹ hơn. Shot 2 cũng chẳng khá khẩm: lại miệng vài đường rồi tay kết thúc, hoàn toàn không có cao trào.
Khi xuống sảnh mới cay đắng nhận ra nhiều bé xinh vẫn còn, chỉ tại mình chậm chân tối thứ 7 nên đành ngậm ngùi với lựa chọn này. “Trâu chậm uống nước đục” quả chẳng sai.
Điểm sáng duy nhất: lễ tân và nhân viên phục vụ vẫn chu đáo, chẳng có gì để phàn nàn. Nhưng nếu Tây Đô không sớm cải thiện, có lẽ nhiều anh em sẽ chọn nơi khác để gửi gắm kỳ vọng.
Một trải nghiệm để lại nhiều suy ngẫm: đi muộn, chọn sai, và cái giá là cả đêm hụt hẫng.