Sài Gòn chiều nay có cơn mưa lất phất, đủ để lòng người chùng xuống sau cả buổi sáng quay cuồng công việc. Đang loay hoay kiếm một chốn nghỉ ngơi thì chợt nhớ ra Spa Quý Ông – nơi vài anh em đã thì thầm rằng “ẩn số trong căn phòng ấy có thể khiến người ta quên hết muộn phiền”.
Vậy là mình gọi đặt lịch, chọn thử em Huyền– nghe đâu còn khá mới, nhưng lại mang trong mình nét duyên âm thầm khó cưỡng. Cơ sở khang trang, tông trầm nhẹ, mùi tinh dầu dịu nhẹ phảng phất từ lối vào. Lễ tân đon đả, lịch sự, dẫn mình đến phòng riêng trên tầng cao – vừa đủ riêng tư, vừa đủ thoải mái.
Huyền xuất hiện trong chiếc áo spa, ánh mắt chạm vào nhau như thể đã quen từ lâu. Cô ấy cười rất nhẹ, giọng nói ấm, không vồn vã mà vừa đủ thân quen. Sau màn chào hỏi ngắn, em đưa mình vào phòng xông – hơi nóng lan tỏa, từng đầu ngón tay em xoa nhẹ lên vai gáy như xoa dịu hết áp lực.
Sau khi tắm xong bước ra khỏi bồn tắm sục. Mình chẳng biết bao giờ em lại gần đến thế, vừa lau, vừa cười khúc khích kể vài câu chuyện vu vơ, khiến không gian chậm lại như một buổi chiều Đà Lạt mù sương.
Giây phút trên giường là một bản hoà ca nhịp nhàng giữa người với người. Không hối hả, không diễn – chỉ có sự kết nối, dịu dàng và cảm xúc. Cô ấy biết dừng đúng lúc, biết vuốt nhẹ đúng chỗ, biết cách khiến người ta không muốn rời đi.
Cuối buổi, cả hai nằm bên nhau thêm một chút – không nói gì nhiều, chỉ im lặng cùng nhịp thở đều đều. Trước khi rời khỏi phòng, Huyền còn khẽ nói: “Lần sau anh đến, để em chăm chút kỹ hơn nữa nhé…”
Và mình tin – sẽ có một “lần sau” rất gần.
Vậy là mình gọi đặt lịch, chọn thử em Huyền– nghe đâu còn khá mới, nhưng lại mang trong mình nét duyên âm thầm khó cưỡng. Cơ sở khang trang, tông trầm nhẹ, mùi tinh dầu dịu nhẹ phảng phất từ lối vào. Lễ tân đon đả, lịch sự, dẫn mình đến phòng riêng trên tầng cao – vừa đủ riêng tư, vừa đủ thoải mái.
Huyền xuất hiện trong chiếc áo spa, ánh mắt chạm vào nhau như thể đã quen từ lâu. Cô ấy cười rất nhẹ, giọng nói ấm, không vồn vã mà vừa đủ thân quen. Sau màn chào hỏi ngắn, em đưa mình vào phòng xông – hơi nóng lan tỏa, từng đầu ngón tay em xoa nhẹ lên vai gáy như xoa dịu hết áp lực.
Sau khi tắm xong bước ra khỏi bồn tắm sục. Mình chẳng biết bao giờ em lại gần đến thế, vừa lau, vừa cười khúc khích kể vài câu chuyện vu vơ, khiến không gian chậm lại như một buổi chiều Đà Lạt mù sương.
Giây phút trên giường là một bản hoà ca nhịp nhàng giữa người với người. Không hối hả, không diễn – chỉ có sự kết nối, dịu dàng và cảm xúc. Cô ấy biết dừng đúng lúc, biết vuốt nhẹ đúng chỗ, biết cách khiến người ta không muốn rời đi.
Cuối buổi, cả hai nằm bên nhau thêm một chút – không nói gì nhiều, chỉ im lặng cùng nhịp thở đều đều. Trước khi rời khỏi phòng, Huyền còn khẽ nói: “Lần sau anh đến, để em chăm chút kỹ hơn nữa nhé…”
Và mình tin – sẽ có một “lần sau” rất gần.