(Mình lấy được cấu chuyện này thấy tâm đắc nên mình xin gửi tặng cho anh em thẩm, chúc anh em đọc vui vẻ và để lại cảm nhận của mình nhé )
------------------------------------------------------------
"Tối nay anh rảnh không? Em muốn gặp anh"
"Anh rãnh, mấy giờ? Ở đâu em?"
"Khách sạn cũ, giờ em qua luôn. Anh làm về chạy qua nhe."
"Ok em"
Tin nhắn Linh gửi tôi lúc trời vừa tờ mờ tối. Vừa nôn nao, vừa lo lắng khi em muốn gặp tôi. Không để những suy nghĩ miên mang xuất hiện quá lâu, hết giờ làm tôi phóng thật nhanh về phòng tắm rửa thay đồ.
Trong lúc khóa cửa phòng, tôi nhận được tin nhắn.
Là Linh "phòng 507"
Không mất thời gian trả lời tôi lật đật xuống nhà lấy xe đi. Từ chỗ tôi ở qua khách sạn Linh hẹn không quá xa, phải gọi là gần nhưng sao hôm nay với tôi nó xa kinh khủng, đường phố Sài Gòn đông đúc chen lấn nhau ở các ngã tư làm tôi nôn nao khó tả.
"Ting tongg…"
"Em không khóa cửa, anh vào đi"
Tôi mở cửa bước vào. Linh đang ngồi trên bộ ghế sofa, mặc một chiếc váy body vẽ lên các đường cong cơ thể hấp dẫn làm sao.
Nhưng hôm nay Linh có gì đó khác thường, Linh đang có chuyện gì hay sao? Từ khi tôi bước vào phòng chỉ thấy Linh nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt trầm tư. Tôi lẳng lặng bước đến ngồi cạnh không nói gì vì không muốn phá tan đi những suy nghĩ của em.
"Anh có đem theo thuốc không? Cho em điếu." Em hỏi tôi.
Làm tôi giật mình nhìn em với đôi mắt tròn hoe: "Có, em có chuyện gì sao?" Tôi lấy gói thuốc lá trong túi quần ra châm lửa đưa cho em.
Em im lặng ngồi rít như chưa từng nghe câu hỏi của tôi. Tôi cũng dần cảm nhận được nỗi buồn của em. Không khí buồn bã với khói thuốc bỗng chốc bao trùm căn phòng, làm tôi ngột ngạc khó tả.
Em quay qua nhìn tôi với đôi mắt rưng rưng hỏi: "Sao anh tử tế với em quá vậy?"
"Vì em xứng đáng với điều đó" Tôi đáp như một lời khẳng định.
Bỗng nhiên, em dựa đầu vào vai tôi khóc nức nở nói: "nhưng anh biết em là gái bán hoa mà!"
Tôi ngắt lời em đáp lại: "Vì ngày đầu gặp em, em nhiệt tình và vui vẻ"
"Em không giống mấy cô gái khác, anh cảm nhận được sự chân thành từ em và đến tận bây giờ anh vẫn đánh giá đúng"
Em ôm chặt tôi lại khóc to hơn.
"Hôm nay em có chuyện gì sao?" Tôi ân cần hỏi như muốn vuốt ve nổi buồn của em.
Em giữ im lặng một lúc lâu, đứng lên nói: "em đi tắm, anh đợi em tí" như một con người khác.
Tôi ngồi đấy, đầu suy nghĩ sao em thay đổi cảm xúc nhanh đến thế. Chắc là chuyện gì khó nói lắm đây. Đốt thêm điếu nữa tôi trầm tư nhìn ra ô cửa sổ.
"Anh tắm đi" giọng em vang lên, tôi quay lưng lại nhìn, cơ thể trắng nõn nà của em được che lại bởi khăn tắm quấn ngang ngực.
"Anh làm về tắm rồi mới qua đây"
"Anh lên đây nằm với em"
Tôi ngồi im không trả lời, hồn miên man nghĩ về ngày xưa.
Ngày đầu gặp em, loay hoay vậy mà cũng một năm rồi. Tôi mến em không phải vì nhan sắc mà do sự hồn nhiên pha lẫn khờ khạo của cô gái quê.
Sau đó, em là người tôi tìm đến duy nhất khi cần. Tôi biết nhiều chuyện của em hơn, biết được hoàn cảnh em.
Một cô sinh viên năm ba, ba đột ngột qua đời sau tai nạn giao thông, mẹ quá đau buồn mà phát bệnh tai biến, mọi gánh nặng đè lên đôi vai nhỏ bé của em.
Hiện tại, em năm cuối rồi, gánh nặng cuộc sống đã lấy đi sự hồn nhiên trong sáng trong em.
"Anh làm gì ngồi im lặng thế? Sao không lên đây?" Câu hỏi của em xé tan những suy nghĩ miên man trong tôi.
"Em không nói anh biết em đang có chuyện gì, anh về đấy nhé. Anh đâu phải chạy qua đây với em vì thân xác. Em biết điều đó mà?" Tôi trả lời em với vẻ mặt nghiêm trọng.
Em một lần nữa, sắc mặt buồn bã nói giọng nhẹ nhàng: "Anh lên đây với em, rồi em nói."
Tôi dụi đi điếu thuốc trên tay, bước sang giường. Em nhào lại ôm chặt lấy tôi, khóc nghẹn ngào như uất ức chuyện gì.
Em ngập ngừng: "Trưa có ông khách kia bạo lực với em. Em sợ quá nên em xô ra và xin về"
Hiz…. Hixx…
"Ổng chửi em làm giá, hỏi em cần bao nhiêu thì nói chứ làm đ* như em thì làm gì có danh dự."
Em ôm chặt hơn các ngón tay em bấu mạnh vào người tôi hoãng sợ. Em ngước lên nhìn tôi hỏi: "Em mất danh dự rồi đúng không anh?"
Tôi vội chen vào ngắt lời em: "Không….."
"Họ không không tôn trọng em, không hỏi xem em đồng ý không, họ mất nhân tính rồi. Em đừng nghĩ đến nữa, có anh ở đây, em đừng sợ" tay vuốt lên mái tóc em, như đồng cảm với những gì em đã trải qua.
Không gian yên lặng đi, chỉ còn tiếng hút hít từ em. Được một lúc tôi đỡ đầu em lên nói: "Anh đứng lên lấy gói thuốc với tàn gạt"
Người nóng rực lên, nóng những lời thằng khốn đó phỉ báng em. Đứng lên tôi cởi bỏ chiếc áo cùng sợi dây nịch đang làm tôi khó chịu ra. Đến tủ lạnh lấy hai chai nước suối rồi quay lại lấy gói thuốc với gạt tàn trên bàn cạnh cửa sổ đem lại giường.
Tôi mở nắp chai nước đưa cho em, nói: "Em uống nước đi. Xong đứng lên đi rửa mặt đi, xã hội đầy người như thế em đừng buồn nữa"
Tôi đốt thêm điếu nữa ngồi xuống cạnh giường, rít liên tục như muốn chút giận thay em lên điếu thuốc đỏ rực kia. Chẳng lẽ.., tôi đã có cảm tình em rồi sao!
Tôi ngồi suy tư nhìn ô cửa sổ, trên môi vẫn còn điếu thuốc đỏ rực hút dở. Đột nhiên, em bất ngờ nhào lại ôm tôi từ phía sau hỏi với giọng yêu đời: "Suy nghĩ gì đó, hối hận đã qua đây hả?"
Tôi từ từ thả hết khói thuốc bay ra, quay lại cười với em nói: "Thế giờ cho anh về không?" Miệng lại bắt đầu rít thuốc, một hơi sâu rồi dập.
"Tức nhiên là không rồi" Em quát to lên với giọng đùa giỡn đồng thời ôm chặt tôi hơn nữa
Tôi sặc tức tưởi kèm ho lớn làm em bất ngờ buông tay ra, lấy tay vỗ lưng tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.
Dịu đi cơn ho tôi nói với giọng ngập ngừng chen lẫn những tiếng ho: "Không cho anh về mà tí nữa chở anh đi bệnh viện rồi. A đang rít thuốc, em ôm anh mạnh quá anh bị sặc"
"Dụi tắt nó đi" Tay em đưa tôi chai nước đã mở nắp sẵn như tôi đưa em lúc nãy
Phút chốc, Tôi cảm nhận được sự quan tâm, cái ôm ấm áp và cả cách em đùa giỡn với tôi.
Những thứ đơn giản mà tôi đã không có được trong nhiều năm. Những suy nghĩ miên man lại một lần nữa xuất hiện trong tâm trí tôi.
Em kéo tôi nằm xuống, nằm trọn trong vòng tay tôi. Tay em mon men sờ bụng tôi và hỏi: "Mai anh có đi làm không?"
"Có…" tôi đáp
"Mấy giờ anh làm"
"7h30, 6h30 anh về thay đồ"
"Cuộc sống anh đơn điệu quá nhỉ, 7h30 làm đến 20h về loay hoay là hết ngày"
"Ừ, lặp đi lặp lại như thế cũng mấy năm rồi"
"Anh không có bạn à, không đi cà-phê hay nhậu nhẹt gì sao?"
"Bạn bè có gia đình hết anh cũng không muốn làm phiền, khi nào bọn nó rủ thì anh đi"
"Nhiều lúc cũng muốn đi cà-phê, la cà lắm chứ mà không biết rủ ai nên thôi. Cứ thế xuôi theo cuộc sống"
Em ngước lên hôn vào cổ tôi, làm tôi lúng túng, lần đầu tiên tôi lúng túng thế này. Khi em gượng dậy hôn môi, tôi nhìn sâu vào mắt em, khẽ nói:
"Hôm nay ôm anh ngủ thôi nhé!"
"Anh không còn hứng thú với em nữa à?"
Tôi lúng túng đáp: "Không, hôm nay em mệt rồi, hôm khác sẽ tốt hơn cho em"
Em nhìn tôi với gương mặt ngây thơ, ngây thơ như ngày đầu tôi gặp em giọng gượng gạo: "Nhưng anh thì khác, em yêu anh."
Em làm tôi bối rối, mặt tôi gượng gạo chẳng biết nói gì. Chẳng phải tôi cũng đang có tình cảm với em sao? Chẳng phải tôi cũng đã yêu em rồi sao?
Em nhìn thẳng vào mắt tôi, đợi câu trả lời từ tôi.
Đây là lần đầu tiên có người nói yêu tôi, bộ dạng đàn ông của tôi bị bối rối ngượng ngùng đó xé tan đi, giờ đây tôi như đứa trẻ với những suy nghĩ miên man, một lúc tôi nhìn em ngập ngừng nói: "Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy à?"
"Dạ…" Em khẽ đáp
"Mai chúng ta nói chuyện này sau nhe!"
Em đáp nhẹ nhàng: "Dạ…" rồi hôn lên môi tôi
Tôi và em quắn lấy nhau, cuồng nhiệt như những đôi tình nhân mới.
Sau đó, em ngủ thiếp đi trong vòng tay tôi.
Tôi đốt thêm điếu nữa. Rít vài hơi nhưng lại không hút nổi, tôi dụi mạnh vào gạt tàn khi không còn ánh lửa đỏ rực nữa. Mắt nhìn vẻ mặt ngây thơ của em lúc ngủ rồi cũng thiếp đi từ lúc nào.
—————————
6 giờ sáng, tôi giật mình mở mắt. Em vẫn nằm trong vòng tay tôi, nhẹ nhàng tôi kéo tay mình ra từ chút một, không muốn em thức giấc. Chỉ còn bàn tay tôi đang ngọa ngoạy kéo ra, thì bất ngờ em choàng tay lên cổ kéo xuống hôn tôi nói: "Định bỏ em à"
"Anh phải đi làm rồi"
"Dạ. Nếu được, nghỉ một ngày lê la phố phường, quán xá với em."
Tôi ậm ự, không đáp
Đánh răng xong, tôi tắm mặc quần áo vào bước ra bảo em ngủ thêm "Hôm nay em đừng đi làm, tối về anh qua em"
Tôi bước vào thang máy nhìn hình ảnh mình phản chiếu lại. Có gì đó khiến tôi nghẹn ngào, lâu rồi tôi chưa la cà, lâu rồi tôi chưa được yêu thương, lâu rồi tôi chưa có cảm giác an toàn ấm áp như em mang lại. Bỗng nhiên, tôi lấy điện thoại ra xin nghỉ một ngày.
Quay trở lại phòng, bấm chuông một lúc lâu em ra mở cửa nhìn tôi kinh ngạc: "anh quên gì hả?"
"Em rửa mặt đi, anh biết một quán ăn sáng gần đây ngon lắm"
Vẻ mặt em ngơ ngác như một đứa trẻ nhìn tôi. Một lúc em cười tươi như đã hiểu nói: "Em cũng biết quán cà-phê gần đây đẹp lắm." Em vui mừng như đứa trẻ chuẩn bị được mẹ chở đi chợ.
Những vụn vỡ trong lòng tôi bỗng biến tan. Niềm hạnh phúc, ấm áp trong tôi đã mất từ lâu bỗng ùa về.
……………
------------------------------------------------------------
"Tối nay anh rảnh không? Em muốn gặp anh"
"Anh rãnh, mấy giờ? Ở đâu em?"
"Khách sạn cũ, giờ em qua luôn. Anh làm về chạy qua nhe."
"Ok em"
Tin nhắn Linh gửi tôi lúc trời vừa tờ mờ tối. Vừa nôn nao, vừa lo lắng khi em muốn gặp tôi. Không để những suy nghĩ miên mang xuất hiện quá lâu, hết giờ làm tôi phóng thật nhanh về phòng tắm rửa thay đồ.
Trong lúc khóa cửa phòng, tôi nhận được tin nhắn.
Là Linh "phòng 507"
Không mất thời gian trả lời tôi lật đật xuống nhà lấy xe đi. Từ chỗ tôi ở qua khách sạn Linh hẹn không quá xa, phải gọi là gần nhưng sao hôm nay với tôi nó xa kinh khủng, đường phố Sài Gòn đông đúc chen lấn nhau ở các ngã tư làm tôi nôn nao khó tả.
"Ting tongg…"
"Em không khóa cửa, anh vào đi"
Tôi mở cửa bước vào. Linh đang ngồi trên bộ ghế sofa, mặc một chiếc váy body vẽ lên các đường cong cơ thể hấp dẫn làm sao.
Nhưng hôm nay Linh có gì đó khác thường, Linh đang có chuyện gì hay sao? Từ khi tôi bước vào phòng chỉ thấy Linh nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt trầm tư. Tôi lẳng lặng bước đến ngồi cạnh không nói gì vì không muốn phá tan đi những suy nghĩ của em.
"Anh có đem theo thuốc không? Cho em điếu." Em hỏi tôi.
Làm tôi giật mình nhìn em với đôi mắt tròn hoe: "Có, em có chuyện gì sao?" Tôi lấy gói thuốc lá trong túi quần ra châm lửa đưa cho em.
Em im lặng ngồi rít như chưa từng nghe câu hỏi của tôi. Tôi cũng dần cảm nhận được nỗi buồn của em. Không khí buồn bã với khói thuốc bỗng chốc bao trùm căn phòng, làm tôi ngột ngạc khó tả.
Em quay qua nhìn tôi với đôi mắt rưng rưng hỏi: "Sao anh tử tế với em quá vậy?"
"Vì em xứng đáng với điều đó" Tôi đáp như một lời khẳng định.
Bỗng nhiên, em dựa đầu vào vai tôi khóc nức nở nói: "nhưng anh biết em là gái bán hoa mà!"
Tôi ngắt lời em đáp lại: "Vì ngày đầu gặp em, em nhiệt tình và vui vẻ"
"Em không giống mấy cô gái khác, anh cảm nhận được sự chân thành từ em và đến tận bây giờ anh vẫn đánh giá đúng"
Em ôm chặt tôi lại khóc to hơn.
"Hôm nay em có chuyện gì sao?" Tôi ân cần hỏi như muốn vuốt ve nổi buồn của em.
Em giữ im lặng một lúc lâu, đứng lên nói: "em đi tắm, anh đợi em tí" như một con người khác.
Tôi ngồi đấy, đầu suy nghĩ sao em thay đổi cảm xúc nhanh đến thế. Chắc là chuyện gì khó nói lắm đây. Đốt thêm điếu nữa tôi trầm tư nhìn ra ô cửa sổ.
"Anh tắm đi" giọng em vang lên, tôi quay lưng lại nhìn, cơ thể trắng nõn nà của em được che lại bởi khăn tắm quấn ngang ngực.
"Anh làm về tắm rồi mới qua đây"
"Anh lên đây nằm với em"
Tôi ngồi im không trả lời, hồn miên man nghĩ về ngày xưa.
Ngày đầu gặp em, loay hoay vậy mà cũng một năm rồi. Tôi mến em không phải vì nhan sắc mà do sự hồn nhiên pha lẫn khờ khạo của cô gái quê.
Sau đó, em là người tôi tìm đến duy nhất khi cần. Tôi biết nhiều chuyện của em hơn, biết được hoàn cảnh em.
Một cô sinh viên năm ba, ba đột ngột qua đời sau tai nạn giao thông, mẹ quá đau buồn mà phát bệnh tai biến, mọi gánh nặng đè lên đôi vai nhỏ bé của em.
Hiện tại, em năm cuối rồi, gánh nặng cuộc sống đã lấy đi sự hồn nhiên trong sáng trong em.
"Anh làm gì ngồi im lặng thế? Sao không lên đây?" Câu hỏi của em xé tan những suy nghĩ miên man trong tôi.
"Em không nói anh biết em đang có chuyện gì, anh về đấy nhé. Anh đâu phải chạy qua đây với em vì thân xác. Em biết điều đó mà?" Tôi trả lời em với vẻ mặt nghiêm trọng.
Em một lần nữa, sắc mặt buồn bã nói giọng nhẹ nhàng: "Anh lên đây với em, rồi em nói."
Tôi dụi đi điếu thuốc trên tay, bước sang giường. Em nhào lại ôm chặt lấy tôi, khóc nghẹn ngào như uất ức chuyện gì.
Em ngập ngừng: "Trưa có ông khách kia bạo lực với em. Em sợ quá nên em xô ra và xin về"
Hiz…. Hixx…
"Ổng chửi em làm giá, hỏi em cần bao nhiêu thì nói chứ làm đ* như em thì làm gì có danh dự."
Em ôm chặt hơn các ngón tay em bấu mạnh vào người tôi hoãng sợ. Em ngước lên nhìn tôi hỏi: "Em mất danh dự rồi đúng không anh?"
Tôi vội chen vào ngắt lời em: "Không….."
"Họ không không tôn trọng em, không hỏi xem em đồng ý không, họ mất nhân tính rồi. Em đừng nghĩ đến nữa, có anh ở đây, em đừng sợ" tay vuốt lên mái tóc em, như đồng cảm với những gì em đã trải qua.
Không gian yên lặng đi, chỉ còn tiếng hút hít từ em. Được một lúc tôi đỡ đầu em lên nói: "Anh đứng lên lấy gói thuốc với tàn gạt"
Người nóng rực lên, nóng những lời thằng khốn đó phỉ báng em. Đứng lên tôi cởi bỏ chiếc áo cùng sợi dây nịch đang làm tôi khó chịu ra. Đến tủ lạnh lấy hai chai nước suối rồi quay lại lấy gói thuốc với gạt tàn trên bàn cạnh cửa sổ đem lại giường.
Tôi mở nắp chai nước đưa cho em, nói: "Em uống nước đi. Xong đứng lên đi rửa mặt đi, xã hội đầy người như thế em đừng buồn nữa"
Tôi đốt thêm điếu nữa ngồi xuống cạnh giường, rít liên tục như muốn chút giận thay em lên điếu thuốc đỏ rực kia. Chẳng lẽ.., tôi đã có cảm tình em rồi sao!
Tôi ngồi suy tư nhìn ô cửa sổ, trên môi vẫn còn điếu thuốc đỏ rực hút dở. Đột nhiên, em bất ngờ nhào lại ôm tôi từ phía sau hỏi với giọng yêu đời: "Suy nghĩ gì đó, hối hận đã qua đây hả?"
Tôi từ từ thả hết khói thuốc bay ra, quay lại cười với em nói: "Thế giờ cho anh về không?" Miệng lại bắt đầu rít thuốc, một hơi sâu rồi dập.
"Tức nhiên là không rồi" Em quát to lên với giọng đùa giỡn đồng thời ôm chặt tôi hơn nữa
Tôi sặc tức tưởi kèm ho lớn làm em bất ngờ buông tay ra, lấy tay vỗ lưng tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.
Dịu đi cơn ho tôi nói với giọng ngập ngừng chen lẫn những tiếng ho: "Không cho anh về mà tí nữa chở anh đi bệnh viện rồi. A đang rít thuốc, em ôm anh mạnh quá anh bị sặc"
"Dụi tắt nó đi" Tay em đưa tôi chai nước đã mở nắp sẵn như tôi đưa em lúc nãy
Phút chốc, Tôi cảm nhận được sự quan tâm, cái ôm ấm áp và cả cách em đùa giỡn với tôi.
Những thứ đơn giản mà tôi đã không có được trong nhiều năm. Những suy nghĩ miên man lại một lần nữa xuất hiện trong tâm trí tôi.
Em kéo tôi nằm xuống, nằm trọn trong vòng tay tôi. Tay em mon men sờ bụng tôi và hỏi: "Mai anh có đi làm không?"
"Có…" tôi đáp
"Mấy giờ anh làm"
"7h30, 6h30 anh về thay đồ"
"Cuộc sống anh đơn điệu quá nhỉ, 7h30 làm đến 20h về loay hoay là hết ngày"
"Ừ, lặp đi lặp lại như thế cũng mấy năm rồi"
"Anh không có bạn à, không đi cà-phê hay nhậu nhẹt gì sao?"
"Bạn bè có gia đình hết anh cũng không muốn làm phiền, khi nào bọn nó rủ thì anh đi"
"Nhiều lúc cũng muốn đi cà-phê, la cà lắm chứ mà không biết rủ ai nên thôi. Cứ thế xuôi theo cuộc sống"
Em ngước lên hôn vào cổ tôi, làm tôi lúng túng, lần đầu tiên tôi lúng túng thế này. Khi em gượng dậy hôn môi, tôi nhìn sâu vào mắt em, khẽ nói:
"Hôm nay ôm anh ngủ thôi nhé!"
"Anh không còn hứng thú với em nữa à?"
Tôi lúng túng đáp: "Không, hôm nay em mệt rồi, hôm khác sẽ tốt hơn cho em"
Em nhìn tôi với gương mặt ngây thơ, ngây thơ như ngày đầu tôi gặp em giọng gượng gạo: "Nhưng anh thì khác, em yêu anh."
Em làm tôi bối rối, mặt tôi gượng gạo chẳng biết nói gì. Chẳng phải tôi cũng đang có tình cảm với em sao? Chẳng phải tôi cũng đã yêu em rồi sao?
Em nhìn thẳng vào mắt tôi, đợi câu trả lời từ tôi.
Đây là lần đầu tiên có người nói yêu tôi, bộ dạng đàn ông của tôi bị bối rối ngượng ngùng đó xé tan đi, giờ đây tôi như đứa trẻ với những suy nghĩ miên man, một lúc tôi nhìn em ngập ngừng nói: "Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy à?"
"Dạ…" Em khẽ đáp
"Mai chúng ta nói chuyện này sau nhe!"
Em đáp nhẹ nhàng: "Dạ…" rồi hôn lên môi tôi
Tôi và em quắn lấy nhau, cuồng nhiệt như những đôi tình nhân mới.
Sau đó, em ngủ thiếp đi trong vòng tay tôi.
Tôi đốt thêm điếu nữa. Rít vài hơi nhưng lại không hút nổi, tôi dụi mạnh vào gạt tàn khi không còn ánh lửa đỏ rực nữa. Mắt nhìn vẻ mặt ngây thơ của em lúc ngủ rồi cũng thiếp đi từ lúc nào.
—————————
6 giờ sáng, tôi giật mình mở mắt. Em vẫn nằm trong vòng tay tôi, nhẹ nhàng tôi kéo tay mình ra từ chút một, không muốn em thức giấc. Chỉ còn bàn tay tôi đang ngọa ngoạy kéo ra, thì bất ngờ em choàng tay lên cổ kéo xuống hôn tôi nói: "Định bỏ em à"
"Anh phải đi làm rồi"
"Dạ. Nếu được, nghỉ một ngày lê la phố phường, quán xá với em."
Tôi ậm ự, không đáp
Đánh răng xong, tôi tắm mặc quần áo vào bước ra bảo em ngủ thêm "Hôm nay em đừng đi làm, tối về anh qua em"
Tôi bước vào thang máy nhìn hình ảnh mình phản chiếu lại. Có gì đó khiến tôi nghẹn ngào, lâu rồi tôi chưa la cà, lâu rồi tôi chưa được yêu thương, lâu rồi tôi chưa có cảm giác an toàn ấm áp như em mang lại. Bỗng nhiên, tôi lấy điện thoại ra xin nghỉ một ngày.
Quay trở lại phòng, bấm chuông một lúc lâu em ra mở cửa nhìn tôi kinh ngạc: "anh quên gì hả?"
"Em rửa mặt đi, anh biết một quán ăn sáng gần đây ngon lắm"
Vẻ mặt em ngơ ngác như một đứa trẻ nhìn tôi. Một lúc em cười tươi như đã hiểu nói: "Em cũng biết quán cà-phê gần đây đẹp lắm." Em vui mừng như đứa trẻ chuẩn bị được mẹ chở đi chợ.
Những vụn vỡ trong lòng tôi bỗng biến tan. Niềm hạnh phúc, ấm áp trong tôi đã mất từ lâu bỗng ùa về.
……………