Discount HOT câu chuyện đời tao

Khuyến mãi

Lượt xem: 53

nguyễn thanh tùng

Tập Sự
Thánh Massage
29/7/23
55
1
8
Tôi sống ở một nơi không mấy người qua lại, xung quanh là trập trùng rừng núi, những ngọn đồi có cỏ xanh và tím, thác xung quanh rì rào xa xăm. Có những ngôi làng của người địa phương, với những thủ tục bỏ mã hay chôn chung ghê rợn. Nhưng họ không còn những nét văn hóa đẹp, không còn nhà sàn, không còn lễ hội, đã hết cơm lam, đã hết gà nướng, già làng thay thế bằng trưởng thôn.
Nơi tôi sống không có nhiều công nghệ, chỉ là tivi hay cùng với máy cày. Bản thân không hề muốn đi xa, không muốn chốn phồn hoa phố thị, không muốn cái ồn ào lẫn nóng bức. Ông bà ta có những câu rất đúng "ghét của nào trời cho của đó". Rồi tôi dấn thân vào công nghệ, nói không to tát nhưng cũng rất lớn lao, nó là điều cơ bản cũng là thứ phức tạp. Ông trời dễ dàng ném vào mặt tôi công việc mà bất cứ ai cũng phải ao ước, để rồi một kẻ khố rách áo ôm, một kẻ trong rừng đi ra, trên núi mới xuống bắt đầu có tiếng tăm, bắt đầu phải đi xa, bắt đầu phải tới chốn phồn hoa đô thị, bắt đầu trở thành một con người lịch lãm. Tôi chưa từng tiếp xúc với nó, chưa từng biết nó đến từ đâu, chưa từng sử dụng nó, tất nhiên không có thầy nào dạy, nó đến với tôi một cách rất tự nhiên. Công việc này phù hợp với tính cách lầm lỳ và hướng nội của tôi đến ngạc nhiên, độc quyền, không cần tiếp xúc khách hàng, không cần marketing, không cần đứng dưới cơ hay phải đi nịnh bợ ai, không hợp đồng không cần tiếng tăm, ngay cả việc chậm trễ cũng không một ai dám phàn nàn.
Nhưng... tôi bắt đầu chán ghét nó, mỗi ngày trôi qua khi nhìn vào nơi mà mọi người đang làm việc, tôi đều tự nhủ rằng: ông trời chọn nhầm người rồi, tôi không muốn làm nữa.
Tôi không muốn tiền của ông, tôi không muốn điều ông đã dễ dàng cho tôi như thế. Còn thứ gì khác hay ho hơn không?
Rồi ngày này qua ngày nọ, không có gì hay ho cho tôi cả, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường.
Tôi muốn có một con trâu khi nhìn thấy những đữa trẻ lùa chúng trở về chuồng, tôi lại nghĩ tôi muốn thì sẽ có nên tôi không cần nữa. Tôi muốn có một căn nhà giữa cánh đồng nơi tôi có thể hét lên mà không một ai nghe thấy, tôi chợt nhận ra rằng mình đã có điều ấy. Rồi gia đình và những đứa trẻ, chúng thật sự rất đẹp, đẹp đến lạ thường, bất cứ ai nhìn thấy chúng cũng đều sửng sốt.

Năm tôi lấy vợ, tôi đã từng muốn ngủ với một cô gái là lớp trưởng thời trung học, cô ta rất đẹp, chưa có chồng, cô ta đồng ý. Cũng cùng năm ấy, sau khi bạn thân tôi cưới vợ, tôi cũng muốn ngủ với vợ anh ta, cô ta cũng đồng ý. Tôi muốn ngủ với giáo viên thời trung học của mình... à tất nhiên là cô ấy không đồng ý. Từ đó tôi không còn qua lại với ai ngoài vợ nữa.

Tôi không giàu đến nỗi muốn gì có đó, nhưng cảm giác rằng tôi muốn gì là có điều đó, chỉ cần vắt chân nằm dài rồi chờ đợi, tất nhiên là những điều mà mọi người vẫn tâm sự trong cuộc sống.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm. Giờ đây tôi như một gã hề cô đơn, diễn những vai diễn đã được sắp đặt trước, làm những điều lặp đi lặp lại khiến tôi ngán ngẫm. Tôi dần chán ghét vật chất quy đổi giá trị, tôi ghét nhạc trẻ, tôi ghét đám đông, tôi ghét đi xa, tôi ghét phải cố gắng.

Niềm vui của các bạn là gì? Các bạn đang cố gắng làm điều gì? Có thể kể tôi biết được không?
.....
Nếu như còn thời gian tôi sẽ kể về gia đình tôi, đặc biệt là vợ tôi, cô ấy dạy tôi biết hôn, biết yêu, là mối tình đầu và cũng là tình cuối.
 
Mở ảnh nền