"Chỉ là một lần nữa rồi thôi, được không?"
Hôm nay say.
Không hẳn là quá chén, chỉ đủ để lòng mình chùng xuống và ngón tay lại muốn gõ vài dòng lên mạng. Cái thói quen viết vu vơ từ thời blog Yahoo, forum xưa cũ... mấy ai còn giữ nữa? Giữa thời đại cap thả thính và hình sống ảo, tôi – một gã 9x già cỗi – vẫn thích được giãi bày bằng chữ, bằng những đoạn dài lê thê, chẳng cần ai like, chỉ cần được gõ cho nhẹ lòng.
Tôi hay đi massage. Không phải vì cái gì to tát. Chỉ là... ở đó có bé cưng.
Em làm tôi thấy mình được sống thật. Hai tiếng ngắn ngủi nhưng đủ để tôi được là tôi – không trách nhiệm, không vai diễn. Chạm vào em là chạm vào sự an ủi dịu dàng nhất giữa cái đời bộn bề. Chỉ có điều… tôi đang có một mối quan hệ. Mới chớm thôi, chưa có gì ràng buộc, nhưng vẫn khiến tôi phân vân: đi hay không đi? Gặp lại em hay buông tay luôn?
Chỉ một lần nữa thôi, tôi hứa. Gặp lại em, ôm em lần cuối, rồi dừng. Dù gì ngoài kia vẫn là cuộc sống thực, và tôi không thể sống mãi trong hai tiếng chốn phòng kín.
Mà… cũng có thể, tôi lại yếu lòng.
Cũng có thể, mai tôi lại đến Ozawa Gò Vấp.
Cũng có thể… tôi lại nằm yên, nhớ em thêm một đêm nữa.
Hôm nay say.
Không hẳn là quá chén, chỉ đủ để lòng mình chùng xuống và ngón tay lại muốn gõ vài dòng lên mạng. Cái thói quen viết vu vơ từ thời blog Yahoo, forum xưa cũ... mấy ai còn giữ nữa? Giữa thời đại cap thả thính và hình sống ảo, tôi – một gã 9x già cỗi – vẫn thích được giãi bày bằng chữ, bằng những đoạn dài lê thê, chẳng cần ai like, chỉ cần được gõ cho nhẹ lòng.
Tôi hay đi massage. Không phải vì cái gì to tát. Chỉ là... ở đó có bé cưng.
Em làm tôi thấy mình được sống thật. Hai tiếng ngắn ngủi nhưng đủ để tôi được là tôi – không trách nhiệm, không vai diễn. Chạm vào em là chạm vào sự an ủi dịu dàng nhất giữa cái đời bộn bề. Chỉ có điều… tôi đang có một mối quan hệ. Mới chớm thôi, chưa có gì ràng buộc, nhưng vẫn khiến tôi phân vân: đi hay không đi? Gặp lại em hay buông tay luôn?
Chỉ một lần nữa thôi, tôi hứa. Gặp lại em, ôm em lần cuối, rồi dừng. Dù gì ngoài kia vẫn là cuộc sống thực, và tôi không thể sống mãi trong hai tiếng chốn phòng kín.
Mà… cũng có thể, tôi lại yếu lòng.
Cũng có thể, mai tôi lại đến Ozawa Gò Vấp.
Cũng có thể… tôi lại nằm yên, nhớ em thêm một đêm nữa.