Đôi khi người ta không say vì rượu, mà say vì một ánh nhìn. Với tôi, “bé 08” chính là cơn say như thế — say từ lần đầu gặp cho tới tận ngày cô ấy biến mất khỏi danh sách Trung Chánh.
Cả tháng trời, group Trung Chánh vẫn sáng đèn mà chẳng thấy hình bóng quen thuộc ấy đâu. Tôi cứ ngỡ em đã rời xa hẳn, nhưng rồi một sáng tháng 10, hình bé 08 xuất hiện lại — và tim tôi như bị giật một nhịp. Không chần chừ, tôi đặt lịch ngay lập tức, dù ngoài trời mưa tầm tã.
Cơ sở hôm nay vắng, chỉ có tiếng mưa rơi bên khung kính. Khi cánh cửa phòng xông hơi khẽ mở, qua làn hơi mờ ảo, ánh mắt ấy xuất hiện — nụ cười dịu dàng quen thuộc khiến bao chờ đợi tan biến.
Chẳng cần nói nhiều, chỉ một cái nhìn, một hơi thở gần, là đủ khiến mọi mệt mỏi biến mất. Mỗi động tác của em đều mềm mại, tỉ mỉ và thân thuộc đến lạ. Không phải chỉ là massage, mà là một buổi gặp gỡ của cảm xúc – của hai người từng hiểu nhau đến từng nhịp tim.
Rời khỏi Trung Chánh hôm ấy, tôi biết chắc một điều: có những buổi hẹn, dù lặp lại bao nhiêu lần, vẫn khiến tim người ta run rẩy như lần đầu tiên.
Cả tháng trời, group Trung Chánh vẫn sáng đèn mà chẳng thấy hình bóng quen thuộc ấy đâu. Tôi cứ ngỡ em đã rời xa hẳn, nhưng rồi một sáng tháng 10, hình bé 08 xuất hiện lại — và tim tôi như bị giật một nhịp. Không chần chừ, tôi đặt lịch ngay lập tức, dù ngoài trời mưa tầm tã.
Cơ sở hôm nay vắng, chỉ có tiếng mưa rơi bên khung kính. Khi cánh cửa phòng xông hơi khẽ mở, qua làn hơi mờ ảo, ánh mắt ấy xuất hiện — nụ cười dịu dàng quen thuộc khiến bao chờ đợi tan biến.
Chẳng cần nói nhiều, chỉ một cái nhìn, một hơi thở gần, là đủ khiến mọi mệt mỏi biến mất. Mỗi động tác của em đều mềm mại, tỉ mỉ và thân thuộc đến lạ. Không phải chỉ là massage, mà là một buổi gặp gỡ của cảm xúc – của hai người từng hiểu nhau đến từng nhịp tim.
Rời khỏi Trung Chánh hôm ấy, tôi biết chắc một điều: có những buổi hẹn, dù lặp lại bao nhiêu lần, vẫn khiến tim người ta run rẩy như lần đầu tiên.